Xử lý xong những chuyện lặt vặt, Ôn Văn vươn eo biếng nhác rời khỏi trạm thu nhận.

"Tới lúc nói thân phận của mình với hiệp hội rồi, bằng không phần thưởng kia sẽ không tới được tay mình mất."

Tố cáo phân bộ Đọa Thần Huyết khu Hoa Phủ, cuối cùng thành công diệt trừ được một tai họa ngầm, phần thưởng chắc chắn sẽ rất phong phú.

Ôn Văn sẽ không vì sợ bị Ôn Văn trả thù mà từ bỏ khoản hời này.

Hơn nữa quan trọng nhất là nếu Ôn Văn vẫn không thẳng thắn thân phận của mình thì Hiệp Hội Thợ Săn cuối cùng cũng sẽ tra ra thân phận của anh mà thôi.

Tra ra thân phận không sao, ngộ nhỡ còn tra được những thứ khác thì không tốt.

Vì thế dựa theo phương thức lần trước, Ôn Văn một lần nữa gọi điện thoại cho Diệp Hải Mạt, cũng chỉ rõ địa chỉ nhận phần thưởng.

Cuộc gọi kết thúc không tới một tiếng, chuông cửa nơi ở hiện giờ của Ôn Văn đã reo vang.

"Hiệu suất của Hiệp Hội Thợ Săn đúng là không tồi."

Ôn Văn tiến tới mắt mèo nhìn một cái, cảm thấy da đầu tê rần.

Đứng bên ngoài chính là người siêu năng tóc vàng Dương Thắng mà Ôn Văn đã gặp trước đó!

"Tên này không phải đã phát hiện mình chính là Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ngày đó chứ, vậy thì không hay rồi...."

Ôn Văn cố bình ổn tâm tình, mở cửa ra, giả vờ nghi hoặc hỏi Dương Thắng: "Cậu là ai, tôi không có đặt thức ăn ngoài."

Dương Thắng: "..."

Dương Thắng ho khẽ một tiếng: "Tôi là thợ săn tổng hội Hoa Phủ, thành viên đội hành động đặc biệt số một, Dương Thắng, tới để đưa phần thưởng đã tố cáo Đọa Thần Huyết, xin hãy nhận lấy."

"Ah, hoan nghênh, mời vào mời vào."

Ôn Văn nghênh đón Dương Thắng vào phòng, sau đó hỏi: "Uống gì không?"

Dương Thắng xua tay nói: "Không làm phiền, tôi hoàn thành nhiệm vụ thì đi ngay."

Ôn Văn có chút thất vọng, anh còn định dùng ly tai mèo rót cho người này một ly thức uống nữa mà.

Dương Thắng ngồi thẳng người, nói với Ôn Văn: "Bởi vì sự kiện lần này có liên quan tới anh, nên anh có quyền biết tình hình."

"Lần hành động vây quét lần này đã tiêu diệt được một người siêu năng cấp Đồng Hóa thượng tự, ba người siêu năng cấp Đồng Hóa trung tự, bảy người siêu năng Đồng Hóa hạ tự, hơn trăm người siêu năng dưới cảnh giới Đồng Hóa và quái vật của Đọa Thần Huyết."

"Đả kích nặng nề với đám Đọa Thần Huyết kiêu căng phách lối kia, nhưng bộ trưởng hủ huyết giả của phân bộ và vài thành viên cấp cao đã thành công trốn thoát."

Ôn Văn gật đầu, anh sớm biết lần này không thể nào diệt trừ bọn chúng sạch sẽ được.

"Thân phận người tố cáo của anh, ngoại trừ nhóm cao tầng thì chỉ có tôi và đội trưởng của tôi biết, nhưng anh vẫn nên cẩn thận coi chừng bị Đọa Thần Huyết trả thù."

Ôn Văn gật đầu, nếu sợ thì trước đó anh đã không có suy nghĩ cứu người rồi lại còn nhân lúc cháy nhà đi hôi của như vậy.

"Mặt khác, anh lựa chọn trực tiếp tố cáo lên tổng bộ là chính xác, lần này cũng đã moi ra được nội gián nằm vùng của Đọa Thần Huyết trong Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Diên Lăng và tỉnh Đông Sơn."

...

Sau khi thông báo với Ôn Văn xong, Dương Thắng đứng lên nói: "Cuối cùng, chính là phần thưởng của anh."

"Tin tức tố cáo lần này của anh rất hữu hiệu, nhưng bởi vì anh đã che giấu thân phận của mình, cũng không tham dự hành động vây quét nên phần thưởng đã bị cắt giảm."

Ôn Văn tỏ ra mình hiểu, anh biết điều lệ tố cáo nội bộ của Hiệp Hội Thợ Săn.

Bình thường người siêu năng chiến đấu ở tuyến đầu sẽ nhận được hơn phân nửa tổng thưởng, mà hành vi che giấu thân phận sẽ mang tới một vài nguy hiểm không cần thiết nên bị cắt giảm phần thưởng là bình thường.

"Vì thế, phần thưởng cho anh lần này là hai trăm ngàn tiền săn ma!"

"Hai trăm ngàn..."

Ánh mắt Ôn Văn sáng rực, trước đó lúc có tiền để dành dư dả nhất cũng chỉ được mười ngàn tiền săn ma mà thôi, lần này thoáng cái đã tăng lên gấp hai chục lần.

"Hai trăm ngàn này có thể mua được không ít thứ tốt, ví dụ như là khẩu Phật Thuyết Gatling kia... hoặc là cái cây gãi ngứa kia... chờ đã, mình mua không nổi cái cây gãi ngứa đó!"

Vừa đột ngột giàu lên, Ôn Văn nghĩ tới mình ngay cả một cây gãi ngứa cũng mua không nổi thì liền bình tĩnh trở lại.

Hai trăm ngàn tiền săn ma đối với thợ săn bình thường chính là một khoản tiền lớn, nhưng đối với thợ săn đẳng cấp cao thì không tính là gì.

Thấy Ôn Văn có chút uể oải, Dương Thắng vội vàng bổ sung: "Ngoại trừ tiền săn ma thì còn một món vũ khí siêu năng nữa."

Dương Thắng vỗ vỗ tay, vài người đàn ông mặc áo đen xách hai cái thùng kim loại tiến vào phòng Ôn Văn.

Ánh mắt của Ôn Văn lập tức bị hấp dẫn, vũ khí siêu năng kích cỡ to như vậy nhất định là rất mạnh.

Dương Thắng mở thùng ra, chỉ thấy bên trong là một khẩu súng máy sáu nòng dữ tợn, so với Gatling bình thường lớn hơn hai vòng, sáu nòng súng hơi thô dài lóe ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, hơn nữa còn có văn tự cổ lóe ra kim quang trên thân súng.

"Khẩu Gatling này là..."

"Tôi biết, tôi biết, là Phật Thuyết Gatling, sáu ký tự kia là chân ngôn của tôn giáo cổ đại, có năng lực trừ khử tà ác, một phát có thể quay ba nghìn sáu trăm vòng, đại từ đại bi độ thế nhân!"

Không đơi Dương Thắng giải thích, Ôn Văn đã nhào tới, cực kỳ yêu thích vuốt ve thân khẩu súng máy cao lớn hơn cả người trưởng thành.

Chờ đã, với kích thước của Phật Thuyết Gatling thì có lẽ nên nói là pháo máy...

Ôn Văn sớm đã lướt xem tin tức về khẩu súng này nhiều lần trên website thợ săn, chỉ là không có tiền để mua.

Hiện giờ Hiệp Hội Thợ Săn trực tiếp tặng cho một khẩu, có thể nói Ôn Văn khá là hài lòng.

Thấy biểu cảm của Ôn Văn, Dương Thắng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Món vũ khí này đặt trong kho hàng đội hành động đặc biệt số một của bọn họ đã lâu mà không có ai nguyện ý dùng.

Ngay cả hạ giá bán lỗ trên website thợ săn cũng không có ai mua.

Thứ nhất là khẩu súng này quá lớn, dùng làm vũ khí không thuận tiện.

Thứ hai là nó thật sự quá đốt tiền, một phát quay ba nghìn sáu trăm vòng không phải nói đùa, nó thật sự có thể bắn ra ba nghìn sáu trăm phát đạn trong một phút, mà đạn chính là đạn đặc chế, mặc dù không bằng đạn săn ma nhưng cũng không phải số tiền mà người bình thường có thể chi trả.

Có điều Ôn Văn yêu thích món đồ chơi này, cũng mặc kệ vấn đề đạn dược tiêu hao, cho dù chỉ có thể mang ra làm vật trang trí thì anh cũng hài lòng.

Có nó rồi, ngay cả khẩu rốc két RPG mà Ôn Văn thích nhất cũng bị mất phần sủng ái.

"Trong cái thùng kia là đạn, số đạn này dùng hết thì anh phải tự mình mua đạn."

Ôn Văn vẫn còn vuốt ve cây súng kia, không quá chú ý tới lời Dương Thắng.

"À đúng rồi, thám tử Ôn Văn, có một chuyện mà anh cần phải chú ý." Nhìn Ôn Văn chơi một hồi, Dương Thắng nhắc nhở.

"Chuyện gì?" Ôn Văn dễ dàng vác khẩu Gatling kia lên, giống như đang cầm một món đồ chơi bằng nhựa.

"Đừng có chỉa nòng súng vào tôi..."

Dương Thắng lui về sau hai bước, có chút tê rần da đầu, đừng thấy thứ này không ai chịu dùng, kỳ thực uy lực của nó thật sự rất khủng, một người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa như hắn cũng không nắm chắc có thể chống lại được thứ này.

"Oh, xin lỗi." Ôn Văn chỉnh nóng lệch đi một chút, tiếp tục loay hoay.

Dương Thắng thở dài một tiếng, nghĩ rằng Ôn Văn này có hơi khó giao tiếp: "Lần hành động vây quét này có thế lực thứ ba tham dự, là một kẻ cơ bắp quái dị mặc quần da, nếu anh có tin tức về hắn thì nhớ báo cho chúng tôi biết."

Nghĩ tới một kẻ cơ bắp nũng nịu gọi mình là Dương cơ cơ, khóe miệng Dương Thắng nhịn không được co quắp.

Một màn đó đã trở thành bóng ma trong lòng Dương Thắng, không thể nào tiêu tan...

"Ok, nhất định, nhất định rồi."

Trái tim Ôn Văn khẽ run nhưng làm bộ như không thèm để ý hùa theo.

"Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chúc anh sớm ngày trở thành siêu thợ săn nhé, thám tử Ôn."

"Đi đi, đi đi." Ôn Văn vẫn còn đang thưởng thức cây súng kia.

Chờ đến khi Dương Thắng biến mất, Ôn Văn mới buông khẩu Gatling xuống, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ khá thâm sâu.

0.08121 sec| 2438.953 kb